Xuất!
Ơn gọi tu trì luôn là một ơn huệ đến từ Thiên Chúa. Một lúc nào đó cảm thấy tiếng gọi của Ngài đủ mạnh, em dám từ bỏ mọi sự để bước vào con đường hiến dâng. Càng đi trên con đường ấy, nhiều lúc em càng cảm thấy không mấy hạnh phúc, linh đạo nhà Dòng không mấy thích hợp với em. Em cần thời gian dài để cầu nguyện, nhận định và tìm ra ý Chúa muốn gì trên cuộc đời em. Sau cùng, em xin rời khỏi hội Dòng. Đó là quyết định quan trọng và đầy táo bạo của em. Quan trọng vì từ đây cuộc sống em sẽ thay đổi mọi thứ; táo bạo vì quyết định ấy dĩ nhiên quá khó đối với một người ở lâu trong Dòng như em. Càng thách đố hơn bởi phía trước em là một tương lai nhiều áp lực từ gia đình và xã hội.
Nếu động lực đi tu vì yêu mến Chúa và mong giúp các linh hồn đủ mạnh, thì người tu sĩ sẽ hạnh phúc và dễ dàng hơn để dấn bước trong đời tu. Ngược lại, nếu đi vào con đường dâng hiến vì một động lực nào khác sẽ khiến em gặp rất nhiều khó khăn để bước theo Chúa. Tại nhiều vùng ở Việt Nam, một thực tế đáng buồn là còn nhiều bạn trẻ đi tu vì áp lực của gia đình, bạn bè hay vì một mục đích không mấy trong sáng. Đi tu để đổi đời là câu nói người ta thường gắn cho vài vùng miền của quê hương chúng ta. Nếu ai đó khi bước vào đời tu mà vướng vào gánh nặng vô hình ấy, khi ra khỏi nhà Dòng, dĩ nhiên người ấy gặp rất nhiều khó khăn. Bản thân người tu xuất cũng không dễ hòa nhập vào đời thường.
Em biết ơn gọi luôn là một món quà và là một mầu nhiệm. Đâu phải cứ ai muốn đi tu là thành công, là nên thánh. Thực tế không ai dám chắc một bạn trẻ bước vào đời tu sẽ dấn thân trọn cuộc đời cho Chúa. Thầy Giêsu gọi người tu sĩ hãy theo Thầy mỗi ngày, và người tu sĩ cố gắng bước theo. Ơn gọi càng trong sáng, hy vọng càng giúp họ triển nở hạnh phúc trong đời tu. Phải chăng em vì một áp lực quá lớn từ gia đình, đi tu để cha mẹ vui lòng, để đổi đời, đã khiến em không thể theo Chúa đến cuối con đường? Biết đâu Chúa thực sự muốn em phục vụ Chúa trong một sứ mạng khác, một bậc sống khác, không phải trốn tu trì? Tiếc là nhiều người trong chúng ta để ý mình, ý gia đình áp đặt lên ý Chúa. Rồi khi cảm thấy đời tu không cho mình hạnh phúc, cảm thấy Chúa không chọn mình, nhà Dòng không đón nhận mình, em gặp quá nhiều khó khăn để tái hội nhập vào xã hội.
Là người thực sự muốn theo Chúa vì tình yêu, họ dám chấp nhận tất cả. Họ cùng với Chúa sống cuộc đời phưu lưu. Thiên Chúa gọi mời và giúp họ tiến bước. Trong hành trình ấy, tới một ngày nào đó, nếu họ bình an nhận ra Chúa muốn họ rời Dòng, ra khỏi đời sống thánh hiến, họ sẵn sàng chấp nhận để vinh danh Chúa hơn. Điều ấy chắc em hiểu rằng không dễ chút nào. Mọi thứ như sụp đổ. Thực tế là người tu xuất thường phải nhận những lời dị nghị, lời ra tiếng vào…khiến không ít người phải bỏ xứ ẩn danh. Tội quá!
Tôi tin Thiên Chúa chẳng hề trách cứ người tu xuất. Biết đâu họ nhận ra ơn gọi đích thực của họ không phải chốn tu trì. Khi đó, họ can đảm làm chứng cho Thiên Chúa trong cuộc sống khác. Họ hạnh phúc bước vào đời sống mới. Em biết điều này: “Con người chúng ta được dựng nên để gợi khen, tôn kính và phục vụ Thiên Chúa, nhờ đó cứu rỗi linh hồn mình.” Để làm được điều ấy đâu phải nhất thiết trong đời tu, đâu chỉ có người tu sĩ mới được độc quyền thực thi điều ấy. Giáo dân và mỗi người đều được sống cho chân lý ấy mà. Theo đó, khi không còn là tu sĩ nữa, em vẫn được mời gọi yêu mến, gợi khen và phục vụ Thiên Chúa trong suốt cuộc đời mình mà!
Tôi chia sẻ những khó khăn với em trong những ngày tháng bước ra khỏi đời tu. Nhớ ngày vào Dòng, ngày tuyên khấn, cha mẹ, dòng họ và bạn bè em chúc mừng và kỳ vọng bao nhiêu, hôm nay, khi nhìn về họ, dường như em thêm nặng gánh bấy nhiều. Hy vọng em không để những áp lực kinh khủng ấy đánh ngục, đừng để họ làm em mất khả năng hy vọng vào con đường phía trước. Thiên Chúa luôn trao cho con người tương lai. Cùng với Ngài, em hãy bình an và can đảm để vượt qua, để cho mình sống như một chứng nhân giữa đời. Những ai hiểu thế nào là ơn gọi dâng hiến, họ sẽ luôn cảm thông và cầu nguyện cho em. Em hãy sống là chính mình, đừng để tha nhân lôi mình vào gõ cụt, nhất là khi em không còn đi tu nữa.
Trong những bối rối và nỗi buồn sầu của người mới tu xuất, mong em sớm vượt qua. Người ta nói thời gian là phương dược tốt nhất để chữa lành những vết thương. Với ơn Chúa và lòng can đảm, tôi cầu chúc em sớm bước vào đời sống mới với nhiều hạnh phúc bình an. Đừng trách Chúa phụ bạc mình, đừng trách nhà Dòng không đón nhận mình, nhưng em hãy xem đó như những bước đường Thiên Chúa dẫn mình đi trong cuộc đời này. Từ đó, Thầy Giêsu vẫn luôn trao cho em cơ hội để viết tiếp trang sử đời mình. Cùng với em để nhìn về Thiên Chúa, nhìn về cuộc đời với rất nhiều tình yêu, em nhé!
(Dongten.net) Giuse Phạm Đình Ngọc SJ
“Tu xuất” là một từ được dùng để chỉ những người từng có một thời gian nào đó sống trong chủng viện hoặc các dòng tu.
Với các giáo dân, thường thì họ không thiện cảm lắm với dân tu xuất, họ xem đó là những người đã phá bỏ ơn Chúa. Những kẻ đã ở trong nhà Chúa, được ăn cơm nhà Chúa, được giáo dục đặc biệt để trở nên tông đồ cho Chúa, thế mà lại không chịu lo học hành tu trì để đến nỗi phải bị sa thải thì nhất định rồi đây sẽ bị Chúa phạt, sẽ chẳng làm nên cơm cháo gì…
Ngoài ra, chính bản thân những người tu ra cũng thường mang mặc cảm. Trước đây, khi còn mặc áo nhà tu, mỗi lần ra đường ai ai cũng chào đón niềm nở. Chào thầy, chào Soeur. Rồi có khó khăn gì mọi người cũng sẵn sàng giúp đỡ. Hễ đã là ông thầy, bà Soeur lập tức họ trở thành những người đặc biệt, nhưng một khi đã cởi chiếc áo nhà tu ra rồi thì cái vị trí đặc biệt ấy không còn nữa. Xuất tu, họ trở thành những người dám bỏ Chúa để nghe theo tiếng gọi của thế gian ma quỉ xác thịt, họ chẳng khác nào… phạm tội trọng !
Nhưng hãy có cái nhìn bao dung hơn chứ đừng khắt khe với dân TARU như thế. Khi một tu sĩ nào đó có quyết đinh rời bỏ đời tu để trở về với đời thường chắc chắn họ phải chịu rất nhiều áp lực đến từ nhiều phía: gia đình, bà con, lẫn dư luận xung quanh… Phải nói rằng khi chọn cho mình một hướng đi khác, một ngã rẽ cuộc đời chắc hẳn những người ấy đã rất can đảm. Nhất là đối với những kẻ tu lâu năm, đã được lãnh nhận các chức Thánh của Giáo Hội.
Áp lực đầu tiên của dân TARU chính là sự hiểu biết về cuộc đời, họ đã “học một đường nhưng lại đi làm một nẻo”. Sống trong nhà tu thì chỉ được học về triết học, thần học, phụng vụ… Nói chung là ở đó chỉ dạy những gì giúp họ trở thành linh mục hoặc tu sĩ “chuyên nghiệp” phục vụ cho Giáo Hội chứ không hề dạy những kiến thức để kiếm ăn.
Bao lâu còn sống trong nhà tu, họ còn được Giáo Hội bao nuôi ăn ở miễn phí, chẳng phải lo lắng gì về kinh tế nhưng khi đã cởi áo tu ra rồi, họ cũng phải đối mặt với những thử thách cả về sinh kế lẫn gia đình con cái như bao người khác. Nhưng biết làm sao đây, đã nhảy xuống nước thì phải tự bơi để có thể tồn tại với đời mặc dù trước đó không hề được… học bơi.
Tôi biết phần lớn các tu sĩ giáo phận Quy Nhơn đều có xuất thân từ những gia đình nghèo, kể cả trước biến cố năm 1975 và bây giờ vẫn vậy! Có điều dân tu xuất trước biến cố 1975 thì với học vấn và kiến thức mình có, họ vẫn dễ tìm công ăn việc làm, dễ tìm cho mình một vị trí xứng đáng trong xã hội. Còn sau năm 1975 thì họ phải chấp nhận làm đủ thứ nghề để kiếm sống, kể cả lao động chân tay như xích lô ba gác… Nhiều người phải phiêu dạt tới những vùng đất xa xôi, phải chấp nhận đi kinh tế thì mới có được một mảnh đất cắm dùi. Vất vả là thế mà thiên hạ chẳng những không thông cảm thì thôi lại còn gán thêm cho hai chữ “Chúa phạt” !
Có lẽ niềm hạnh phúc nhất của dân tu xuất bây giờ là những dịp được gặp lại bạn bè tu xuất nhất là những người cùng chung lớp, chung trường, nói chung là những kẻ đồng cảnh ngộ. Khi ấy bao kỷ niệm vui buồn trong ký ức lại được cùng nhau chia sẻ…
Giờ đây, sau hơn 40 năm kể từ biến cố 1975, nhìn lại dân TARU Phú Yên nói riêng và cả giáo phận Quy Nhơn nói chung, tất cả đều đã an cư lạc nghiệp. Một số anh chị em cũng đạt được những thành công trên đường đời, cuộc sống kinh tế phát triển, con cái học hành làm ăn thành đạt. Mừng nhất là đã có những linh mục, tu sĩ xuất thân từ các gia đình tu xuất. Với những gia đình ấy, ước nguyện mà TARU CỐ ngày xưa bỏ lỡ thì giờ đây đã có con cháu hoàn tất, thế hệ thứ hai này đã trở thành những tông đồ nhiệt thành rao giảng tin mừng nước Chúa đến cho muôn người .
Dù có bị “Chúa phạt” thì mãi mãi chúng con vẫn xin “Tạ ơn Ngài”.
Dom.Lê Văn Long
Mùa phục sinh 2016 (ccslangsongqn.net)